Ở TP HCM hiện nay, sở hữu được một nhà vườn ở ngoại ô là niềm tự hào cùng chiến hữu, một niềm vui của những người thành đạt. Nhưng xung quanh chuyện nhà ngoại ô cũng lắm nhiêu khê, phiền toái.
Ở TP HCM hiện nay, sở hữu được một nhà vườn ở ngoại ô là niềm tự hào cùng chiến hữu, một niềm vui của những người thành đạt. Nhưng xung quanh chuyện nhà ngoại ô cũng lắm nhiêu khê, phiền toái.
Thời cực khổ, dân tỉnh lẻ cặm cụi phấn đấu, gạt bỏ ruộng đồng, làng quê vào thành phố sinh cơ lập nghiệp. Đến khi luống tuổi, khấm khá lại muốn có căn nhà vùng ngoại ô, vui thú điền viên, cũng là nơi hội họp bạn bè. Những vùng ven thành phố xưa kia vắng vẻ, nay được xí phần bằng các lô đất, các khu nhà vườn rộng rãi khang trang như ở Nhơn Trạch, Dĩ An, quận 2, quận 9, Thủ Đức, Củ Chi… đâu đâu cũng kín cổng cao tường.
Giới chơi nhà ngoại ô không có người thân họ hàng đến trông coi giúp, bắt buộc phải thuê quản gia, nhưng phải chiều quản gia. Một anh có căn nhà vườn cách TP HCM hơn 50 km, kiếm mãi có một quản gia chịu làm lương 1,2 triệu nâng dần đến 1,8 triệu, gạo củi, cơm cá gà thịt trong nhà đầy đủ, quản gia không phải mua sắm thứ gì. Anh than: “Nhiều khi ghé nhà đột xuất cổng khóa, tìm quanh xóm chẳng thấy người làm đâu, chờ từ sáng đến quá trưa mới thấy hắn lò dò đi bộ về. Bực mình lắm mà không dám chửi, sợ chửi hắn bỏ về quê lấy ai chăm sóc nhà”. Biết lợi thế của mình, nhiều quản gia giở chứng, lập “phòng nhì” ngay trong nhà chủ.
Chuyện kiếm quản gia khó khăn, tiền cao mà cũng ráng gồng mình không dám phàn nàn. Một chủ nhân có căn nhà vườn ở Nhơn Trạch, thuê hai quản gia chăm nom, hôm ghé đột xuất thấy bầy vịt nuôi bị tiêu vài con, cơm trưa của hai quản gia đang ăn lại có món thịt vịt. Bực mình vì vịt nuôi chưa được ăn đã bị xơi trước, hai quản gia rối rít giải thích: "Vịt đang bơi ngoài ao, tự nhiên giãy đành đạch rồi chết. Ông chủ điên lộn ruột chửi: "Vịt đang bơi chết chìm, nói thế mà nghe được". Tức lắm nhưng anh này cũng vẫn phải "xuống nước" vì biết rằng nếu chúng giở chứng đòi lên lương là nhẹ, nặng nữa lại bảo ở quê ông bà già bệnh, vợ nhớ, con đau, rồi kiếm cớ rông tuốt thì... chỉ có nước bán nhà.
Cất bao công săn lùng mua những ngôi nhà cổ ở quê đem về dựng. Thế nhưng rất nhiều những căn nhà như vậy lâm vào cảnh hiu hắt thiếu hơi người. Gia chủ có rảnh rang cũng chỉ lò dò về dịp cuối tuần, nghỉ ngơi đến chiều lại xách xe về lại thành phố. Hôm nào may mắn kiếm được bạn bè rủ nhau đến chơi, ăn nhậu bù khú, bơi lội, bàn chuyện trên trời dưới bể thì cũng thú lắm. Nhưng bạn bè đi rồi lại lâm vào cảnh buồn chưa từng thấy.
Chủ nhân một miếng đất ngoài quận 9 hơn 4 ha, mặt tiền sông, có chuồng nuôi thú, nai, đà điểu, ao tôm, ao cá vườn cây không thiếu thứ gì. Có cả hồ bơi hoành tráng với dàn rượu thuốc ngâm đủ loại quái thú trên quầy bar cho chiến hữu hễ ai thích uống gì lấy nấy. Nhưng cũng chỉ được thời gian đầu anh em bạn bè còn khoái lui tới, được một vài bữa cũng chán. Nhà chính không người, đến độ bầy ong mật kéo vào làm tổ ở tủ quần áo. Lại xem như một điềm may nên cứ để vậy, làm thành cái vật trưng bày quý hiếm mới lạ hấp dẫn đám bạn thành thị mỗi khi ghé chơi.
Chiến hữu ghé thăm nhà ngoại ô, lần đầu ai nấy cũng hứng thú đi xem khu nhà mới, lần hai cũng ráng đi xem khu nhà hoàn hảo đến độ nào. Nhưng các lần sau nếu không có dịp hệ trọng lại khó kiếm được chiến hữu đến chơi bởi đường sá xa xôi, chơi bời cũng chỉ vài trò ăn nhậu, căng võng dưới gốc cây ngủ, câu cá, hái hoa… quanh đi quẩn lại mỗi thế. Phần gia chủ, một mình về chơi nhà mãi cũng chán, đến nhà quanh ra quẩn vào, nhìn quản gia khúm na khúm núm sợ chủ phát hiện chuyện này chuyện nọ sẽ bị chửi bới. Hay có vài việc cỏn con như tỉa cây, chăm thú làm mãi không xong vì lười, riết cũng ngán.
Có người dựng nhà chơi, được một vài năm chán lại giao bán. Có người thì dựng nhà để bán. Bán trọn gói một khu đất có nhà hoành tráng, vườn cây trái xum xuê. Nhiều đại gia cũng thích kiểu nhà nhanh gọn như thế. Chỉ cần ôm mớ quần áo vào ở là xong, ngay cả quản gia cũng sang tay lại luôn, ở ai nấy trả lương. Mỗi lần bán lại như thế cũng lãi đến ba lần.
(Theo SGTT)