Chỉ một mảnh bạt nhựa, một cái chăn và một túi ngủ là đủ cho một cái giường tạm bợ dưới bóng một tòa nhà chung cư chọc trời đối với một người nghèo Hong Kong (Trung Quốc). Thay vì phải chen chúc trong các căn nhà chật chội và giá thuê đắt đỏ, họ thà ra đường ở.
Ông Ah - po (54 tuổi) là một người như thế. Ban ngày, ông làm việc trong một cửa hàng, đêm xuống ông ngủ bên ngoài một sân bóng đá gần đó. Đã 3 năm trôi qua ông sống như vậy. “Tôi làm việc vất vả ban ngày. Chỉ hi vọng sống thoải mái vào ban đêm nhưng giờ giá thuê nhà cao quá”, ông Ah - po chia sẻ.
Tại một thành phố mà khoảng cách giàu nghèo đang trở thành một cái hố ngăn cách không thể thu hẹp, ông Ah - po thuộc số những người thu nhập thấp chọn ngủ đường để tiết kiệm tiền. Với họ, những căn hộ bị chia nhỏ cho nhiều người thuê hoặc một chỗ ngủ vài mét vuông vẫn có giá quá đắt so với khả năng chi trả.
Đã 3 năm qua, ông Ah - po ngủ dưới mái che sân bóng đá. (Nguồn ảnh: AFP).
Ông Ah - po từng có thể kiếm 1.500 USD/tháng khi còn khỏe và đã ra ra vào vào các khu nhà cho thuê giá rẻ hơn khi công việc làm ăn thất bát cách đây 8 năm. Thế nhưng, trong 10 năm qua, giá bất động sản đã tăng vọt, ngay cả một phòng chưa đầy 9m2 cũng có giá thuê vài nghìn đô la Hong Kong mỗi tháng. Do đó, ông không còn đủ tiền để thuê nơi ở nữa.
Theo nghiên cứu của các trường đại học và tổ chức phi chính phủ ở Hong Kong, số lượng người vô gia cư đã tăng lên trên 1.600 người năm 2014, số liệu này tăng 14% so với khảo sát thực hiện năm 2013. Chỉ hơn 1/3 trong số người vô gia cư có công ăn việc làm. “Nếu trả tiền thuê, họ phải sống ở chỗ chật chội, ẩm thấp, nóng bức, nhiều côn trùng. Còn nếu họ ra công viên hoặc ngủ dưới gầm cầu bộ hành, tuy ồn ào nhưng họ có thể chợp mắt”, Giáo sư Wong Hung thuộc khoa công tác xã hội của Đại học Trung văn Hong Kong cho biết.
Thực trạng này trở nên trầm trọng hơn trong 2-3 năm qua khi mức lương không theo kịp giá thuê nhà tăng cao. Danh sách chờ nhà ở xã hội thì dài dằng dặc. Hơn nữa, nhà ở xã hội lại thường ở ngoại ô thành phố nên nếu có được ở thì cũng phải mất thêm tiền di chuyển vào thành phố làm việc.
Mặt khác, các chủ nhà không phải tuân theo một quy định pháp lý nào về kích thước tối thiểu cũng như tiện nghi cơ bản của một căn hộ. Vì thế, họ tha hồ chia nhỏ các căn hộ để cho càng nhiều người thuê càng tốt. Thậm chí, không thể gọi đó là căn hộ vì diện tích không rộng hơn một cái giường là mấy. Mỗi chỗ ở chỉ rộng 2,6m2, đủ để nằm ngủ trong khi giá thuê chỗ như thế có thể lên đến 2.000 đô la Hong Kong (5,7 triệu đồng/tháng). Căn bếp và khu vệ sinh bẩn thỉu được dùng chung giữa người thuê.
Chính vì vậy, giải pháp ngủ đường xem ra là khả thi nhất với đối tượng người nghèo. Hiện tại, độ tuổi trung bình của người vô gia cư đang tăng do họ có xu hướng ngủ đường lâu dài.
Ngoài ngủ đường, một bộ phận người nghèo còn tìm tới các nhà hàng ăn nhanh mở cửa 24/24 giờ để ở tạm. McDonald không chỉ là nơi ở tạm mà đã trở thành nhà với nhiều người. Ông Ko Wing - kam (62 tuổi) là một trong số đó. Tuy không thích nhưng ông không còn lựa chọn nào hơn.
Chính quyền Hong Kong cho biết đang tìm cách hỗ trợ những người vô gia cư bằng một loạt dịch vụ như cung cấp nơi ở khẩn cấp hay chi trả an sinh xã hội. Song, với các nhà hoạt động xã hội, bấy nhiêu là chưa đủ. Ông Ng Wai - tung thuộc Tổ chức Xã hội vì Cộng đồng (SOCO) chuyên hỗ trợ người nghèo ở Hong Kong cho hay, chính quyền cần tập trung xây dựng khu nhà ở giá rẻ ở các khu vực đô thị để người vô gia cư có thể sống. "Có việc làm mà không thể thuê nổi chỗ ở là điều đáng buồn", ông Ng Wai - tung nói.