Vội vã xuống tiền mua ngay ngôi nhà đầu tiên khi chưa tìm hiểu kỹ, vợ chồng chị Thu Lan ở Hà Nội đã phải liên tiếp nhận quả đắng về sau.
Dưới đây là tâm sự về hoàn cảnh trớ trêu của vợ chồng chị Thu Lan khi mua ngay ngôi nhà đầu tiên khi đi xem:
Vốn là người ngoại tỉnh đến Hà Nội để học tập và lập nghiệp nên vợ chồng tôi (đều 30 tuổi) rất nóng lòng muốn sở hữu được một căn nhà riêng để ở. Tổng thu nhập từ một nhân viên văn phòng như tôi và từ nghề sửa chữa ôtô của chồng hàng thàng là 20-40 triệu đồng. Chúng tôi ở trong một căn phòng trọ rộng 16m2 kể từ sau khi cưới. Tôi sinh được một bé trai sau đó và nhờ bà ra chăm con, tổng số thành viên trong gia đình là 4 người. Không gian 16m2 trở nên vô cùng bí bách, chật chội. Từ đó, mong muốn có được một nơi ở thoáng rộng của riêng mình để con có không gian vui chơi đã nảy sinh trong đầu vợ chồng tôi. Vợ chồng tôi cố gắng giảm chi phí sinh hoạt xuống mức thấp nhất để dành dụm tiền thực hiện kế hoạch mua nhà.
Những thông tin mua bán nhà đất cũng đắt đầu được tôi lưu tâm đến nhiều hơn, song, chỉ là nghe ngóng. Bởi, chồng tôi không dám dùng tiền vay ngân hàng và chỉ thích nhà mặt đất.
Vào thời điểm tháng 10/2016, giá đất tại các khu vực ngoại thành như La Phù, Tả Thanh Oai, Yên Nghĩa nằm trong khoảng 300-500 triệu đồng, tôi thấy khá phù hợp với điều kiện kinh tế của gia đình. Vì vậy, tôi đã chủ động liên hệ với chủ của một vài mảnh để được đưa đi khảo sát. Nhân viên của một văn phòng bất động sản đã dẫn tôi đi xem đất và liệt kê ra loạt những mảnh từ 30-35m2, có giá hơn 300 triệu. Trong đó, tôi ưng nhất là mảnh đất 450 triệu đồng, rộng 35m2, đã có nhà cấp 4 sẵn, nằm ở Tả Thanh Oai, Thanh Trì, Hà Nội và yêu cầu được đưa đi xem ngay. Nhận thấy quãng đường đến mảnh đất tuy hơi xa nhưng vì háo hức và mong mỏi có nhà riêng, cộng thêm suy nghĩ "mình ít tiền, dù xa một chút nhưng vẫn là nhà của mình" nên tôi vẫn không ngại.
|
Ngôi nhà được chị Lan mua ngay lần đầu đi xem có diện tích 3,5x10 m, chia đôi ngay cửa ra vào với một bên là cổng, một bên là bếp và nhà tắm. Ảnh: NVCC. |
Ngôi nhà cấp 4 được thiết kế theo kiểu nhà ống rộng rãi, có gác xép với phần đầu được chia thành hai nửa thành lối đi để xe và một bên là nhà tắm và bếp nấu. Khi xem qua ngôi nhà lần đầu tiên, tôi rất hài lòng vì nghĩ không phải cho xe vào nhà, bếp và khu vệ sinh cách xa nơi ngủ nên không lo bị ám mùi vào nhà, hơn nữa, ngôi nhà cũng còn khá mới. Và có lẽ việc được dọn vào ở ngay sau khi chồng tiền khiến tôi ưng ngôi nhà hơn cả.
Lúc đó, tôi liền chụp ảnh ngôi nhà gửi cho chồng và không quên nói cảm nhận của mình với anh. Ngay trưa ngày hôm đó, chồng tôi chạy đến xem nhà và cũng ưng giống tôi. Vợ chồng tôi có qua bên hàng xóm để tìm hiểu một chút về chủ ngôi nhà cũng như lịch sử của mảnh đất. Khi được những người này nói, đây là đất lành, gia đình của chủ cũ sống hòa thuận, êm ấm, làm ăn phát đạt thì chúng tôi lại càng muốn mua ngôi nhà hơn. Chủ đầu tiên của mảnh đất này cũng chính là vị hàng xóm mà chúng tôi hỏi chuyện, theo cảm nhận của riêng tôi là một người hiền lành và hiểu chuyện.
Vợ chồng tôi ngay tức tốc đến văn phòng nhà đất để đặt cọc tiền mua ngôi nhà với 100 triệu trong tay, chỉ vỏn vẹn 2 tiếng kể từ khi xem nhà. Đặt cọc xòn, chúng tôi gọi điện nhờ ông bà ngoại vay 200 triệu với lãi suất 1,5%/tháng, số còn lại mượn từ người thân, bạn bè. Mọi thủ tục sang tên đổi chủ được chúng tôi thực hiện trong 2 ngày sau đó và dọn đồ về ngôi nhà mới để ở.
Nhưng khi đã dọn về ở, theo tìm hiểu, chúng tôi mới tá hỏa vì mình bị mua đắt, bởi, ngôi nhà này so với các căn tương tự trong cùng khu chỉ có giá khoảng 380 triệu. Không chỉ vậy, nơi đây là cách chỗ làm việc của tôi tới tận 17km, các dịch vụ tiện ích kém, các công viên 15-20km, các siêu thị 10km. Những bất tiện đó khiến tôi ngày nào cũng phải đi làm từ sáng sớm, tối mịt mới về đến nhà, cuối tuần không cho con đi chơi đâu được vì ngại đường xa. Rồi những hôm con ốm, hay đi tiêm phòng, tôi phải mất một khoảng thời gian khá dài mới tới được bệnh viện, trong khi người thì mệt mỏi, con lại quấy khóc.
Trần nhà thấp nên gác xép chỉ hợp để đồ chứ không thể ngủ thoải mái được, trong khi, móng nhà cấp 4 không thể lên tầng vì được thiết kế theo kiểu phòng trọ bình dân. Không chỉ thế, tổ ấm của chúng tôi dường như không bao giờ có ánh nắng mặt trời chiều vào vì thấp hơn so với những nhà kế bên. Mọi bất tiện chưa dừng lại ở đó khi tường bên ngoài nhà mọc đầy rêu xanh, ẩm mốc khi mới qua vài tháng mùa mưa, ruồi muỗi có thể bốc thành nắm. Vào mùa nồm, ẩm, nền nhà luôn trong tình trạng ướt rượt, khiến đồ đạc trong nhà bị nổi mốc, quần áo phơi tới vài ngày vẫn không khô cho, rồi còn có mùi rất khó chịu.
|
Gác xép nhỏ trong ngôi nhà cấp 4 chỉ chủ yếu dùng để chứa đồ vì được thiết kế quá thấp. Ảnh: NVCC |
Hệ thống nước máy tại đây đã được lắp, nhưng nhà nằm ở cuối làng nên chảy rất yếu, đến mức chẳng ai dùng được, bắt buộc chúng tôi phải dùng nước giếng khoan và nước mưa. Song, nước mưa cũng không đảm bảo vì phần mái nhà thấp, lại thêm mèo hay đi bậy nên rất bẩn. Còn nước giếng khoan thì nhiễm sắt nặng, chỉ cần để ngoài trời một lúc là trở nên vàng khè. Lúc này, buộc gia đình tôi phải xây hẳn một hệ thống bể lọc bên trên và vài tháng lại leo lên mái nhà để thay cát lọc một lần. Để đảm bảo hơn nữa, tôi còn phải mua thêm máy lọc nước sử dụng cho nấu nướng, ăn uống.
Sống trong căn nhà một thời gian, vợ chồng tôi đều cảm thấy vô cùng thất vọng và sai lầm khi vôi vàng mua nhà khi chưa tìm hiểu kỹ giá cả, vị trí, điện nước và thiết kế nhà. Song, mọi bất tiện vẫn chưa dừng lại ở đó. Dù đã tìm hiểu rất nhiều, nhưng tôi đã phải chuyển trường cho con tới 4 lần mới ưng được một nơi tàm tạm. Tạm bởi vì tại ngôi trường tư này con tôi có phần chịu ăn uống, ngủ nghỉ và chơi với bạn hơn, còn những kỹ năng khác như ngoại ngữ, hay võ thuật, âm nhạc, hoặc những chuyền đi dã ngoại,… có lé là điều vô cùng xa vời. Tôi đã mải mê chạy theo cái danh “có nhà riêng” mà vô tình quên đi những điều quan trọng như vậy.
Rồi đến chuyện hàng xóm, mọi người ở đây không hề thân thiện, gần gũi như tôi đã nghĩ trước đó, dù không đến mức nhà ai biết nhà nấy. Chúng tôi liên tục bị những người xung quanh soi mói, nhắc nhở, thậm chí, họ còn tuyên bố: “Về đây thì phải theo chúng tao hết”. Mang tiếng là nhà riêng, song, chúng tôi thấy không khác đi thuê là mấy, vì lúc nào cũng sợ bị hàng xóm ý kiến, muốn sửa chữa, sắm sửa gì nhiều khi cũng chẳn dám vì lại sợ nhà bên lên tiếng.
Khi đã chuyển vào ở được một thời gian, tôi biết được quanh khu vực này còn có nhiều căn nhà được xây dựng kiên cố, thiết kế đẹp, theo kiểu gia đình, thoáng, có ánh nắng đang rao bán với mức giá tầm như nhà tôi. Lúc này, chúng tôi cảm thấy mình đã quá vội vàng khi đã mua ngay căn nhà trong lần đi xem đầu tiên mà không chịu tìm hiểu kỹ hơn. Nếu dành thêm thời gian để tìm hiểu, có lẽ chúng tôi sẽ có ngôi nhà với nhiều điều kiện tốt hơn.
Sau gần 2 năm sống trong căn nhà riêng này, chúng tôi đã quyết định cố gắng trả nợ ngân hàng (chúng tôi thế chấp sổ đỏ vay tiền làm ăn) thật nhanh để bán đi mua căn khác phù hợp với nhu cầu hơn. Đồng thời, một kinh nghiệm mua bán cũng được tôi rút ra, đó là không được vội vàng, cần phải tìm hiểu kỹ về ngôi nhà mà mình muốn mua để có được sự phù hợp với nhu cầu của gia đình.